Cô nghĩ thầm chẳng lẽ ông cụ thấy chuyện quá lớn nên tự mình không thể xử lý được, nên đơn giản mặc kệ nó? Tất nhiên, chuyện này không thể bỏ qua được, nếu ông cụ không ra tay thì Lâm Bạch Thanh sẽ tự mình làm. Sống lại một kiếp, cô không muốn cứ trơ mắt nhìn cơ sở dược liệu hoàn toàn bị người nước N khống chế.
Nhưng bây giờ cô có chồng có con gái, còn có cả cha mẹ, cô muốn làm gì nhất định cũng phải làm cho sạch sẽ, không để lại chút dấu vết gì. Nếu không ngộ nhỡ bị Hashimoto Juichi theo dõi, hạ độc thủ với cô hoặc với người nhà cô thì sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng không, vào cuối tuần, Lâm Bạch Thanh ngồi nhìn Tiểu Nhã và Sở Sở chơi ở trong sân, đang suy nghĩ mình nên tìm ai, rồi làm như thế nào, mới có thể ngăn chặn được chuyện đó xảy ra.
Khi cô đang suy nghĩ thì thấy ông cụ Sở Xuân Đình thất tha thất thiểu bước vào. Ông ta mặc một bộ quần áo dài cân vạt màu xanh đen, làm bằng tơ lụa, sáng bóng mà rủ xuống, khuy áo uốn lượn như rồng, bộ quần áo này khiến cho toàn thân ông cụ gầy gò có cảm giác nhẹ nhàng như muốn lên tiên.
Sắc mặt ông ta đỏ bừng, lông mày đỏ tía bay trong không trung, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Nhã chỉ vào đĩa trái cây, đang dạy Tiểu Nhã học tiếng Anh, nghe vậy nhất thời nở nụ cười, rồi lại phơi phới đi về phía Lâm Bạch Thanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây