Ăn xong, lúc hai người đang đi dạo trung tâm thương mại anh ấy còn mua cho cô ấy một chiếc đồng hồ hiệu Titoni làm quà. Không nhắc đến hai người họ, Cố Bồi vẫn đến phòng thí nghiệm để tăng ca nên đã đi rồi, Lâm Bạch Thanh thì bế con gái đi tắm.
Lại nói, Cố Vệ Quốc đã đột ngột trở về, vì đầu tư chứng khoán thua lỗ, anh ta bắt đầu nhắc tới chiếc đồng hồ vàng. Lâm Bạch Thanh đang cân nhắc không biết có nên lấy chiếc đồng hồ ra rồi giấu ở nơi khác không. Nhưng nếu muốn đào thì cách vách có người ở nên cũng không tiện. Sau khi tắm cho Sở Sở xong, cô vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì với những chiếc đồng hồ đó. Khi cô vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Kiều Dẫn Đệ ở cách vách đang gọi: “Bác sĩ Tiểu Lâm?”
Thấy Lâm Bạch Thanh quay đầu lại, cô ta cười nói: “Tôi nghe người ta nói thím không những có bà ngoại là địa chủ mà còn có ông nội là đại gia, cứ vài bữa là lại giúp đỡ thím. Thím may mắn lắm đó nha, nhớ trước đây thím chỉ là một đứa trẻ ốm yếu đến nhà họ Cố để ăn xin, nếu không có tấm lòng lương thiện của nhà họ Cố thì thím đã chết từ lâu rồi, ai ngờ lại được gặp lại gia đình như bây giờ.”
Những gì cô ta nói cũng không sai, nhưng giọng điệu thì không thấm nổi.
Lâm Bạch Thanh bế Sở Sở bước qua, nhìn thấy Kiều Dẫn Đệ cũng đang ôm đứa con trai mập mạp của cô ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây