Dứt lời, mặc dù Sở Xuân Đình không dốc hết của cải để xây nhà cửa như Liễu Liên Chi nhưng cũng có mặt tiền cửa hiệu, cũng như tiệm đồ cổ ngay mặt tiền vốn định cho đứa cháu trai Sở Tam Hợp, thêm vào đó là vài căn tiệm cho Nhị sư ca Trần hải Lượng của Lâm Bạch Thanh mở tiệm lẩu đều nằm ở khu sầm uất, hơn nữa đều là những cửa tiệm tấc đất tấc vàng.
Tuổi tác của ông cụ đã lớn, thêm vào đó lại thích gây thù chuốc oán, vì để phòng hờ ngày nào đó bản thân ông ta không đứng dậy được nữa nên bắt đầu từ năm ngoái, ông ta đã dần dần sang nhượng hết các cửa tiệm để Lâm Bạch Thanh đứng tên.
Mặc dù trước mắt tiền thuê vẫn do người của ông ta đi thu nhưng một khi ông ta chết thì những cửa tiệm ấy sẽ tự động thuộc về Lâm Bạch Thanh. Ông ta thích cược, cũng đã đặt cược cả dòng họ lên người đứa cháu này, cho dù là cháu gái thì ông ta cũng cam tâm tình nguyện nhận thua để nó mang họ Cố.
Nhưng Cố Bồi cũng quá hẹp hòi, lại không chịu để ông ta gặp cháu mình lần nào.
Ông cụ cũng không chịu thua, vừa thấy Cố bồi đặt đứa bé lên nôi thì nhóc con lại bắt đầu khóc lóc, giọng oe oe của đứa bé khiến ông ta cảm thấy đau lòng nên đã ra lệnh cho Cố Bồi: “Cố Bồi, đưa đứa bé để tôi bế.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây