Phó Cục trưởng Tiết thấy cả một tòa nhà chìm trong làn khói đen dày đặc, da đầu cũng tê rần: “Bốc cháy sao?”
Sở Xuân Đình nói: “Không liên quan gì đến lửa cả, là tranh chữ của bọn tôi, tranh chữ bọn tôi mang đến có của Bạch Sa tiên sinh Trần Hiến Chương, còn có của Bán Phong tiên sinh Trần Cung Duẫn, có lẽ anh biết đàn anh Hùng Cảnh Tinh của Học Hải Đường đúng không, chuyên về tranh sơn thủy và hoa lá, nét vẽ mạnh mẽ mộc mạc, nét chữ cứng cáp, đó là một nhà thư pháp nổi tiếng của tỉnh Quảng Châu chúng ta đấy, hoạt động giao lưu của Sở Thương mại lần này do tôi tổ chức, tranh chữ cũng là các nghệ thuật gia lâu năm thật lòng mang tặng, nhưng trong chốc lát tất cả đều bị cướp đi hết, ngay cả tranh chữ trong nhà chính của nhà tôi cũng bị trộm tất.”
Phó Cục trưởng Tiết sững sờ, ông ấy biết rất rõ nhà chính của Sở Xuân Đình có treo một bức tranh chứ của Trịnh Bản Kiều, là văn vật. Kết quả lại bị trộm mất ở đây, ai lại có gan tày trời dám trộm tranh chữ của ông ta chứ? Ăn phải gan hùm gan báo rồi sao?
Mà lúc này, giám đốc Sở Hứa của Sở Y tế và viện trưởng bệnh viện Hữu nghị TN nghe tin cũng vội vàng chạy đến. Đương nhiên là họ đến cùng Hashimoto Juichi rồi.
Phó cục trưởng Tiết nghe nói buổi triển lãm do Sở Thương mại tổ chức bị mất một số bức tranh chữ, đương nhiên phải ra lệnh cho cảnh sát lục soát rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây