Cố Bồi xuống xe trước rồi dìu Lâm Bạch Thanh xuống, thấy Trác Ngôn Quân muốn cầm túi, anh cản lại bằng một ánh nhìn nghiêm nghị, một tay cầm thiết bị, một tay cầm thùng lớn đựng ngân châm, tiện tay xách cả hòm thuốc lên.
Đàn ông nhà họ Hashimoto, tính đến nay Lâm Bạch Thanh chỉ gặp Hashimoto Kuro, mà vì lão già đó quá dung tục nên trong tưởng tượng của cô, chắc Hashimoto Juichi cũng không khác gì mấy.
Nhưng không ngờ đối phương vậy mà sạch sẽ, chỉnh tề, trau chuốt, mặt mũi như Sở Xuân Đình, vừa nhìn đã biết là một ông cụ toát ra sự khôn ngoan và toan tính.
Thật ra ông ta còn chưa được tính là một ông lão, vì ngoại trừ ông ta có bọng mắt rất sâu và nếp nhăn đuôi mắt khá rõ ra thì lưng không còng, eo không khom, toàn bộ cơ thể vẫn là dáng người trung niên, nhìn thoáng qua thì Trác Ngôn Quân còn già hơn.
Cũng không hổ là phó hội trưởng có thực quyền nhất tại nhà máy Hashimoto, quanh người ông ta có một hơi thở trầm ổn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây