Lượng thông tin trong lời nói quá nhiều, bác sĩ Lưu và Mục Thành Dương đứng lên, nhìn chằm chằm Trác Ngôn Quân.
Giống như bà ta chính là người ăn cắp bộ kim châm cứu.
Mà về bộ kim châm cứu ở Linh Đan Đường, Lâm Bạch Thanh từng đặc biệt để cập đến, nói nó đã bị người nước N cầm đi khi đến trộm cách chữa bệnh đục tinh thể. Chuyện này tất cả mọi người đều biết, không ngờ người tới ngày hôm nay lại cùng là một người.
Đương nhiên nếu trong tay đối phương có kim châm cứu, không quan tâm đến người đó là người nước N thì đều là người ngoài đều phải trừng trị. Trác Ngôn Quân nở nụ cười, vừa cười vừa xua tay, giống như chuyện Lâm Bạch Thanh nhắc đến kim châm cứu là chuyện vô cùng buồn cười. Cười một lúc mới nói: “Lâm Bạch Thanh, tiền có thể đưa cho mày nhưng mày đừng mong nhớ kim châm cứu.” Mục Thành Dương thả lỏng, bác sĩ Lưu cũng lắc đầu, trong lòng nghĩ bộ kim châm cứu kia ai mà có thể đưa cho người khác được.
Lâm Bạch Thanh lạnh lùng nhìn Trác Ngôn Quân, mãi đến khi bà ta thấy cười không có ý nghĩa gì, cười không nổi nữa mới nói: “Trở về nói với người bệnh của bà, không giống với người trong đại lục, thích ăn chín, nhiệt độ cơ thể cân bằng với nguyên khí nên tỉ lệ mắc bệnh Parkinson mới không cao, dễ để khống chế mà người nước N lại thích ăn thức ăn sống, phần lớn là thể hàn. Parkinson là loại bệnh ưa cái lạnh ẩm ướt, một khi mắc bệnh thì sẽ phát tác vô cùng nhanh. Nếu không muốn biến thành một ông già ngốc nghếch thì nhanh chóng mang kim châm cứu của tôi đến, tôi sẽ chữa trị cho. Nếu không…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây