Mà lúc này, Trác Ngôn Quân cả người ướt đẫm, chỉ muốn anh đưa mình rời đi.
Nhưng anh không làm, anh liếc nhìn vợ đang vịn lan can hàng rào bằng sắt, nói: “Thật xin lỗi, bà Trác Ngôn Quân, cơ thể vợ tôi không thoải mái, tôi muốn đưa cô ấy về nhà, bà tự mình gọi xe đi.”
Trác Ngôn Quân trợn mắt há hốc mồm: “Pio, tao chỉ muốn mày đưa tao đi, mày là người có tội với tao, sao mày có thể không nghe lời tao nói!”
Thế mà tội nghiệt, nghiệp chướng của bà ta lại thật sự không nghe lời bà ta, cũng không để ý đến bà ta nữa.
“Thật xin lỗi, bà tự gọi xe đi.” Cố Bồi nói xong đỡ Lâm Bạch Thanh đứng dậy, thật sự xoay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây