Tiểu Thanh cũng biết Trương Nhu Giai xinh đẹp, ưu tú, trình độ học vấn hơn cô ấy, còn là bác sĩ có quân tịch, đặt hai người lên bàn cân so sánh thì chắc chắn Mục Thành Dương và Trương Nhu Giai có nhiều điểm chung hơn.
Nếu như cô ấy kiêu hãnh và kiêu ngạo một chút lẽ ra nên từ bỏ, nhưng cô ấy lại chưa từng từ bỏ ý định, thấy dược liệu sắp chuyển xong, con ngươi cô ấy đảo một vòng, nói với Mục Thành Dương: “Này! Anh Mục, bác sĩ Trương Nhu Giai đến rồi... Ôi trời! Sao cô ấy lại khóc rồi!”
Mục Thành Dương đang chuyển một túi lớn thuốc trung y, khó khăn quay đầu, thấy đầu ngõ vắng vẻ, thế là nói: “Không có mà!”
Tiểu Thanh thấy anh ấy mệt mỏi thành như vậy nhưng vẫn cố quay đầu một cách chật vật, trong lòng chua xót còn cố ý nói: “Trời ơi! Sao cô ấy lại khóc bỏ đi? Chẳng lẽ có ai đó bắt nạt cô ấy?”
Đã mười một giờ đêm rồi, nếu Trương Nhu Giai khóc, lại còn vừa khóc vừa chạy thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây