Thấy Lâm Bạch Thanh không nói gì, cô ấy lại nói tiếp: “Xã hội ngày nay là thế đấy, người nào có tiền và có quan hệ thì mới có thể kiếm tiền, chỉ khi kiếm được tiền thì mới có được địa vị, không ai cao quý hơn ai đâu, cậu cần gì phải đi năm mươi bước cười nhạo hết một trăm bước cơ chứ?”
Bây giờ là thập niên chín mươi rồi, chính sách cũng hỗn loạn. Phòng khám sẽ là một ví dụ thực tế, nếu họ không có quan hệ thì Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm thành phố sẽ bới móc đủ chuyện để phạt người đó, lấy chuyện đó làm hình mẫu người đời noi theo. Nhưng nếu họ có quan hệ, chỉ cần cấp trên nói giúp một câu thì không cần phải lo lắng về các chuẩn mực hay quy chế gì cả mà các loại giấy phép được cấp ào ạt.
Thời thế hỗn loạn, Lâm Bạch Thanh không thể thay đổi được gì cả,
Nếu Trương Nhu Giai quen biết Tổng tham mưu chính trị thì Lâm Bạch Thanh phải tìm một con đường khác để có thể được số hiệu tiêu chuẩn quân đội.
Nghĩ đến đây, cô mỉm cười nói: “Được thôi, để lấy được số hiệu tiêu chuẩn quân đội thì mỗi người hãy tự dựa vào năng lực của mình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây