Nhưng khi nói Thẩm Khánh Nghi là nghi phạm giết người, Liễu Liên Chi không những có thể chấp nhận chuyện đó, mà còn rất vui sướng, bởi vì điều này chứng minh rằng con gái của bà ấy không phải là một kẻ yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt, bà ấy thông minh như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra chút tâm tư nhỏ của phó viện trưởng Thôi, nhưng lúc này bà ấy không rảnh để quan tâm nhiều như vậy, bà ấy gạt phó viện trưởng Thôi sang một bên, bước chân cũng trở nên nhanh hơn một chút.
“Thanh Thanh có tin tức chính xác, chứng minh chị của con từng giết người?” Bà ấy hỏi lại lần nữa.
Thẩm Khánh Hà nói: “Mẹ, mẹ đi chậm thôi, mẹ có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Có chỗ nào khó chịu sao?
Còn chưa có tin tức chính xác của con gái, đương nhiên Liễu Liên Chi sẽ không muốn cơ thể mình xảy ra chuyện gì, nhưng vào giờ phút này bà ấy cảm thấy bản thân đang ở trong trạng thái rất tốt, mặc dù lúc nuốt nước bọt cổ họng có hơi đau, nhưng bà ấy là người dễ bị cảm lạnh, có lẽ đang bị cảm, bà ấy gạt con gái nuôi ra, nói: “Không cần phải lo cho mẹ, mẹ rất khỏe.”
Xuống đến dưới lầu, bày ấy cảm thấy vẫn chưa đủ nên chuẩn bị đi thẳng ra cổng lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây