Cố Bồi nổi giận: “Ông rất có thể đã bị xuất huyết trong, nếu để bị nhiễm trùng là sẽ chết đấy, phải đến bệnh viện quân y thôi.”
Sở Xuân Đình không tranh luận với cháu rể của mình mà chỉ nhìn về phía Lâm Bạch Thanh: “Nói với nó, ông phải quay lại Đông Hải.”
Thấy cháu gái muốn chạm vào cục u trên đầu mình, ông ta vươn tay gạt đi: “Đừng động, có thể là chưa tiêu sưng được đâu.”
Lâm Bạch Thanh thực sự muốn tát cho ông cụ cứng đầu này một cái để cho ông ta có thể yên tĩnh lại, nhưng trông ông ta có vẻ vẫn rất khỏe mạnh, bắt mạch, nhìn nước da, nhiệt độ cơ thể và cả tình trạng lưỡi thì có vẻ không có bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ sắc mặt vàng như nghệ kia ra.
Vì vậy cô nói với Cố Bồi: “Cứ nghe theo ông ấy đi, chúng ta cùng quay về Đông Hải, em sẽ gọi một chiếc xe cấp cứu để chở ông ấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây