“Có thể cháu không làm được, nhưng cháu dám nghĩ, cháu cũng sẽ làm như thế. Nếu như là cha mẹ cháu có thể họ làm không được, nhưng chắc chắn sẽ dám nghĩ dám làm, nhưng chú ngay cả đến cả nghĩ cũng không dám, hèn nhát!” Lâm Bạch Thanh nhàn nhạt nói: “Cháu đoán chắc mẹ cháu đã từng rất khinh thường chú, giống như cháu bây giờ cũng vậy!”
Con bé này, mắng chửi người khác mà không thô tục chính là nó.
Sở Thanh Tập cũng rất nóng tính, bị nói trúng tim đen cũng tức giận: “Suy nghĩ thì ai cũng có, mấu chốt là nằm ở hành động. Thanh Thanh, cháu có biết nhà máy Hashimoto lớn đến cỡ nào không? Đúng rồi, còn có một chuyện chú vẫn chưa nói với cháu, mẹ của Cố Bồi…”
Đúng lúc này, Tào Chi Phương vội vã chạy tới, hô to: “Ông Hai, ông Hai!” Sở Thanh Tập đang muốn cháu gái đi du lịch ở lại, Tào Chi Phương đến muốn làm gì? Thấy Lâm Bạch Thanh đang cười nhạt, đoán là cô đang cười nhạo ông ta, kẻ đã hại cha mình mà cũng giữ lại, thật là xấu xa mà.
Sở Thanh Tập đành phải giải thích: “Chú đã lấy kim châm của người ta, bây giờ đuổi người không được, nhưng đợi đến lúc trả kim châm, chú sẽ lập tức chia tay và đuổi bà ta đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây