Thẩm Khánh Nghi né tránh tay Lâm Bạch Thanh, quay đầu đi không có chút tình cảm nào, thậm chí còn nhìn Sở Thanh Tập bằng ánh mắt hơi chán ghét, sau đó xoay người bỏ đi. Mẹ cô thật hiên ngang, bà ấy mang đôi giày da cao gót mũi nhọn mà Lâm Bạch Thanh không dám thử, bước đi vừa nhanh vừa vững. Lâm Bạch Thanh mang giày đế bằng còn suýt không theo kịp.
Lâm Bạch Thanh vẫn muốn đi theo bà ấy, Sở Thanh Tập liền kéo cô lại, ý bảo được rồi, gặp một lần là được rồi. Dù sao hiện giờ trông Thẩm Khánh Nghi rất khỏe mạnh, tạm thời không cần phải làm phiền bà ấy, gây hoang mang cho bà ấy.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại hất Sở Thanh Tập ra, theo mẹ mình ra khỏi tòa án, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cũng may mà lúc này Thẩm Khánh Nghi quay đầu lại: “Theo tôi biết thì không ai có thể nhìn ra tổn thương bên trong não bằng mắt thường cả, sao cô lại biết tôi từng bị chấn thương sọ não, người đàn ông tên Jenny đó nói cho cô đúng không?”
Bà ấy có vẻ rất ngại tiếp xúc với người khác, Lâm Bạch Thanh cũng không đụng chạm vào người bà ấy nữa, mà chỉ vào đầu của mình, đáp: “Rất đơn giản, trong đầu bác có hiện tượng tụ máu, vì vậy hình dạng đầu có sự thay đổi rất nhỏ, cháu có thể nhìn ra được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây