Trong chính quyền thành phố cảng hiện tại, thời hạn truy tố đối với các vụ án giết người là hai mươi năm, nhưng ở trong nước, việc liên quan đến tính mạng con người là không có giới hạn nào, Lâm Bạch Thanh không hiểu luật pháp, không biết rằng một khi thành phố cảng trở về, trước khi trở về thì những vụ án cũ trước đây còn có thể bị lật lại điều tra hay không, mà các luật lệ liên quan đến khía cạnh này về cơ bản đều do quân đội đang thảo luận và soạn thảo.
Cho nên hỏi người khác cũng không có tác dụng gì, ngược lại cấp trên của Cố Bồi trong quân đội hẳn là biết một ít chuyện, cho nên cô nhất định phải hỏi anh. Đừng để đến khi Thẩm Khánh Nghi nghĩ rằng thời hạn truy tố hai mươi năm đã hết nên quay trở lại, kết quả lại bị bắt thì phiền toái rồi.
Sở Thanh Tập để điện thoại di động ở phòng ngủ này, Lâm Bạch Thanh nửa đêm gọi điện thoại đến Linh Đan Đường, hy vọng thử vận may xem Cố Bồi có ở đây không.
Người nghe điện thoại là Tiểu Thanh, khi nghe thấy giọng nói của chị mình, cô ấy kinh ngạc hét lên: “Chị à, nước M như thế nào? Có sầm uất không, có phát triển không, chơi có vui không?”
“Anh rể em đâu, hiện tại mấy giờ rồi, anh ấy có ở đấy không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây