Sở Thanh Tập móc mỉa được ông cụ nên vô cùng hả hê, còn nói: “Cha, cho dù cha có tức giận đến đâu, giậm chân như thế nào cũng không thể không thừa nhận người nước N tỉnh táo, lý trí, tuân thủ trật tự hơn chúng ta. Theo trung y, có lẽ bọn họ không có bác sĩ giỏi nhất nhưng người ta cũng có y đức hơn, mà hệ thống y tế và y đức mới là cơ sở để trung y có thể phát triển bền vững.”
Nhìn Lâm Bạch Thanh: “Cháu cũng phải thừa nhận đúng không, bác sĩ trung y trong nước tốt xấu lẫn lộn, tuy rằng trình độ trung y của người nước N không đồng đều nhưng ít nhất người ta không giả làm lang băm lừa bịp.”
Sở Xuân Đình chỉ vào con trai, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Thằng chó đẻ này đang sủa gâu gâu gì vậy, ông không hiểu gì.”
Sở Thanh Tập bất đắc dĩ: “Cha, chúng ta có thể ngừng lộn xộn và nói chuyện tử tế với nhau được không?”
Lại nói với Lâm Bạch Thanh: “Hỏi mượn cây kim của người nước N là vô nghĩa, chờ Tiểu Nhã về thì cháu bắt mạch cho con bé một chút, kê phương thuốc chẩn đoán chi tiết để chú mang đến NY, cho bác sĩ bên đó điều trị.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây