Cuối cùng, phía sau cũng yên tĩnh, Sở Xuân Đình ở bên cạnh cũng đã nghỉ ngơi, Lâm Bạch Thanh đang đọc tới Chương giải mạch, người đang suy ngẫm vài câu ‘Cái gọi là mặt trời thực ra chỉ là một kẻ điên, dương ở trên âm ở dưới, dưới là hư trên là thật, cho nên bệnh điên cũng…’ thì nghe bên tai vang lên một giọng nói: “À... Tôi vẫn là muốn nói với cô chuyện này, cô rất đẹp, rất giống với mẹ tôi.”
Lúc này Sở Xuân Đình đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nhịn được nữa, quay đầu nói: “Thằng nhóc thối, đi bắt chuyện với một cô gái mà nói cô ấy giống mẹ mình, cả đời này cậu sẽ không kiếm được bạn gái đâu.”
Bob nói: “Nhưng cô ấy thực sự rất giống mẹ cháu.”
Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng bị chàng trai này khơi dậy sự tò mò, cô quay lại nhìn kỹ cậu ấy, chàng trai da trắng, mắt một mí, sống mũi cao, môi hơi dày, đúng kiểu mẫu người tiêu chuẩn, tướng mạo của một chàng trai vùng duyên hải, cũng xem như rất dễ mến.
Nhìn tuổi tác thì chắc cũng trạc tuổi cô, tầm 20, 21 tuổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây