Ông cụ mặc một bộ vải sợi gai cổ tròn màu nâu, đeo một cặp kính viễn thị thủy tinh màu trà gọng vàng, vắt chéo hai chân nhìn cô cháu gái nhỏ, cười tít mắt vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh.
Lâm Bạch Thanh quay lại nhìn Liễu Yến.
Liễu Yến xoa xoa đầu, cười mỉa mai: “Thật ra việc mua vé máy bay lúc đầu là do ông Sở liên lạc giúp tôi.”
Vì vậy anh ta được xem như là một người trung gian, kiếm được một khoản tiền sau đó còn bán cô đi.
Thấy cháu gái ngồi xuống, Sở Xuân Đình nói: “Tuy chân ông đi đứng không được tiện nhưng ông sẽ không làm liên luỵ cháu đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây