Nói xong, hai người cũng dùng bữa xong, Sở Xuân Đình nói: “Công an quyết định giam giữ họ ba ngày. Xét thấy thể chất của họ không tốt nên giam giữ riêng. Thức ăn được đặt hàng từ cảng cá Đông Hải. Ở trong Cục công an còn thoải mái hơn ở khách sạn. Nếu như Cố Minh còn sống và xảy ra chuyện như thế này, cháu nghĩ ông ấy có hài lòng với kết quả này không?”
Vì những năm trước giao thông chưa phát triển, nhà nước không mở cửa, Cố Minh chưa từng gặp bệnh nhân người nước N.
Nhưng nguồn lực y tế của bác sĩ ở dược đường đều có hạn.
Sốt theo mùa, bệnh Gout, bệnh phong thấp, đục thủy tinh thể, các bệnh nan y khác nhau, số lượng người mà Linh Đan Đường có thể điều trị mỗi ngày cũng có hạn. Hơn nữa vì vốn dĩ tính chất là phòng khám nên những bệnh nhân đến đây khám bệnh đều là dân thường, hoặc là dân buôn bán cò con. Họ muốn dành một chút thời gian trong cuộc sống mưu sinh bận rộn đi khám bệnh cũng không hề dễ dàng nên người nước N chỉ cần chiếm một số thôi là đã chiếm mất thời gian chữa trị của bệnh nhân bình thường rồi.
Tính cách của Cố Minh chỉ tốt trên các phương diện khác, ở phương diện trị bệnh ông là người coi trọng sự công bằng nhất, cả đời chữa bệnh, ông ghét nhất là chứng kiến sự bất công.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây