Lâm Bạch Thanh cười nói: “Đương nhiên là không được. Bác sĩ kê đơn dựa vào thể chất của người đó. Thuốc trung y có đạo lý quân thần hỗ trợ lẫn nhau, thể chất mỗi người không giống nhau, cách phối hợp các loại thuốc cũng không giống nhau. Chỉ cần khác một chút thôi hiệu quả cũng sẽ cách xa ngàn dặm. Phương thuốc của mỗi người đều chỉ có thể trị cho người đó, không trị được người khác. Mà kỹ thuật của một phương thuốc thật sự quyết định ở chỗ làm thế nào để phối hợp được các vị thuốc với nhau. Đây là thứ mà chỉ cần bác sĩ không chủ động nói, bất kỳ ai cũng không học được.”
Cố Bồi vẫn hơi không hiểu lắm: “Vậy thành phẩm thuốc trung y thì sao? Nó được phối trộn theo tỷ lệ cố định mà, nếu như tỷ lệ phối trộn này được công khai, người nước N lấy được phương thuốc, vậy không phải cũng có thể sản xuất giống như vậy hay sao?”
Lâm Bạch Thanh cười khổ sau đó mới nói: “Cho nên chúng ta mới phải nhanh chóng phát triển dây chuyền sản xuất thuốc trung y. Hơn nữa nếu có thể thì hy vọng quốc gia có thể mau chóng gia nhập WTO, chúng ta có thể đuổi kịp nước N và nước H, nắm giữ các loại bằng sáng chế quốc tế của các phương thuốc thông thường trong tay. Nếu không, bằng sáng chế và tiền tài đều sẽ bị bọn họ cướp đi.”
Các loại thuốc trung y được sản xuất với số lượng lớn đều là phương thuốc phổ biến, phù hợp với phần lớn bệnh nhân.
Ở phương diện kê đơn thuốc sao cho quân thần hỗ trợ lẫn nhau, cho dù đến ba mươi năm sau, bởi vì văn hóa khác biệt, người nước N không học được cũng sẽ không học nổi. Cho nên đừng thấy bọn họ làm oanh oanh liệt liệt, nhưng không có một ai thật sự thông thạo thuật chữa bệnh của bác sĩ trung y.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây