Nó giống với nhân sâm rừng ngàn năm, mai rùa mấy chục năm trong sách Lỗ Tấn viết, là câu nói liều của Lâm Bạch Thanh, cũng là thứ cô tâng bốc lung tung để làm dịu mọi chuyện, nói tóm lại nó là thứ có tên nhưng không tìm được.
Cung cấp kiến thức xong, bác sĩ Lưu lại nói: “Sau này nếu mọi người ra ngoài hành nghề mà gặp phải người nhà bệnh nhân càn quấy, không thể thoát thân, đương nhiên không thể kê nhân sâm ngàn năm và mai rùa mấy chục năm được, giờ đã lỗi thời rồi, cứ kê mã bảo của ngựa kéo bảo người nhà bệnh nhân đi tìm, họ không tìm được, người biết điều chút dĩ nhiên sẽ thôi, còn nếu không biết điều lại đến kiếm chuyện, chúng ta cũng có lý do có thể tắc trách, nói chung là dàn xếp ổn thỏa.”
Lúc này Mục Thành Dương đã gọi điện thoại xong, ra hiệu Lâm Bạch Thanh lên lầu với mình, nhỏ tiếng nói: “Anh vừa hỏi thăm cô Hai anh rồi, em biết cô gái Phàn Ỷ Mộng kia, có lai lịch gì không?”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Lai lịch gì ạ?”
Mục Thành Dương nói: “Tuy thông tin không chính xác lắm nhưng cô Hai anh nói, chắc cô ta chung đường với Trương Tử Cường đó, hôm qua cô ta sai người đến Bảo Tế Đường mượn kim châm, cả rắm ông chủ Lục cũng không dám thả, đồng ý ngay tại chỗ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây