Đầu tiên cô hỏi hai người đàn ông: “Trong hai người ai là người nhà của bệnh nhân, là cha của đứa bé?” Hai người đàn ông cùng lúc lùi về phía sau, đều lắc đầu.
Phàn Ỷ Mộng ngượng ngùng cười, nói: “Họ là em trai của tôi, họ đến để khám bệnh với tôi.” Lâm Bạch Thanh chỉ có thể nói: “Vào văn phòng của tôi đi, tôi khám cho cô trước rồi hẵng nói.”
Cuối cùng cô cũng nhớ ra được cái mùi hôi thối đặc biệt đó chính là cái mùi mà cô đã từng ngửi thấy trong chiếc túi Rolex. Mà trên người ông chú trung niên lúc nãy cùng với hai người đàn ông đang đi theo Phàn Ỷ Mộng lúc này đều có cái mùi đó.
Mặc dù vẫn chưa chắc chắn 100% nhưng Lâm Bạch Thanh đã thầm đoán rằng người tên Phàn Ỷ Mộng này không phải là tình nhân của Trương Tử Cường thì chính là người thân thân nhất của anh ta.
Đây không phải là suy nghĩ không có căn cứ của Lâm Bạch Thanh, bởi vì trong các cửa hàng bách hóa vào những năm chín mươi, hễ là những người mở cửa hàng thì hầu như đều là các ông chủ lớn, hoặc là mấy người tình nhân, trà xanh, vợ hai và bồ nhí của các đại ca, sau lưng họ đều có một tên đại ca máu mặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây