Lâm Bạch Thanh đưa chiếc túi cho Thẩm Khánh Hà, đến kiểm tra chân cho Kiều Mạch Tuệ. Sau đó ra hiệu cho bà ta ngồi trên bậc thang, muốn nắn lại xương giúp bà ta.
“Bạch Thanh, bà ngoại cô đến cùng là ai vậy, có thể cho cô cả đống tiền mừng tuổi còn mua được tòa nhà, không phải đang khoác lác đó chứ?” Kiều Mạch Tuệ nói.
Xoa nắn bàn chân bà ta, ắc một tiếng đã chỉnh xương ngay ngắn, Lâm Bạch Thanh nghiêm nghị nói: “Tôi đã nói với chị tin tức tình hình bên trong rồi, bà ngoại tôi chỉ là một bà lão bình thường thôi. Bà chỉ kiếm tiên từ đầu tư cổ phiếu ở thành phố cảng nên mới có thể mua tòa nhà. Nếu tôi là chị, ngay bây giờ tôi đã xuất phát đi thành phố cảng kiếm Vệ Quốc rồi, đi đầu tư cổ phiếu để kiếm thật nhiều tiền.”
Kiều Mạch Tuệ vốn muốn dùng chút thủ đoạn với Lâm Bạch Thanh, nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bị Lâm Bạch Thanh tính kế lại.
“Đến thành phố cảng tìm Vệ Quốc sao?” Bà ta thấp giọng hỏi. Ngay khi bà ta rời đi, ngõ Nam Chi liền hoàn toàn yên tĩnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây