Bác gái Thạch bĩu môi hung dữ với ông ta, suýt khóc thành tiếng, nhưng cũng giơ tay ra đỡ ông ta đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, quăng gậy chống đi, ông cụ vịn vách tường bước từng bước về trước, tuy đi vẫn rất gian nan nhưng so với bước chân cứng đờ mấy hôm trước thì đã đỡ hơn nhiều rồi.
Đột nhiên, ông ta ngừng bước, đập mạnh đầu hỏi bác gái Thạch: “Bà thấy tôi đẹp không?”
Ông cụ cả đầu bạc phơ, lông mày đỏ hòm, sống mũi cao hốc mắt sâu, đẹp thì đẹp đó nhưng tướng mạo quá dữ, không hiền từ chút nào, bác gái Thạch sợ ông ta lắm, giả vờ nhìn một cái, vội tránh mắt, dối lòng nói: “Ông đẹp lắm.”
“Chả trách bà cứ nhìn tôi, đừng nhìn nữa, đi lấy khăn giúp tôi lau mồ hôi!” Sở Xuân Đình nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây