Ấp ủ nhiều lần, chọn một khung giờ ông ta cho rằng lý tưởng nhất, Mã Bảo Trung vừa gọi điện thoại đến Sở Văn hóa, gọi cho Giám đốc Mã, vừa nghe thấy điện thoại được nhấc máy, ông ta lập tức ngồi lại ngay ngắn, tươi cười rạng rỡ.
“Giám đốc Mã, chào ngài, tôi là Tiểu Mã ở Viện Di tích Văn hóa đây, hì hì... Đúng đúng đúng, Thẩm Khánh Hà là vợ tôi.”
“Liễu Liên Chi ạ, đúng đúng đúng, là mẹ vợ tôi... Di sản hay không di sản gì, tiền của bà ấy chúng tôi không tham một xu, bà ấy muốn dùng làm gì thì làm.” Mã Bảo Trung tươi cười, giọng ngọt như mật.
“Ngài không rảnh ạ, vậy hôm nào tôi gửi tặng chút bánh do chính tay tôi làm đến nhà ngài nhé, tay nghề của tôi không chỉ vợ tôi mà mẹ vợ tôi cũng khen không ngớt đấy.” Ông ta cười mặt đầy nếp nhăn, liên tục nói.
“Không phiền không phiền, chắc chắn hôm khác ngài phải nếm thử bánh tôi làm, được ạ được ạ, tạm biệt!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây