Vừa nghe cô nói đồng ý hòa giải, anh ta vừa buồn vừa chua xót, nói ra câu từ đáy lòng: “Bạch Thanh, hồi nhỏ cháu yêu chiều thím quả là không phí công vô ích rồi.”
Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Hoài Tông: “Chú Hoài Tông, mọi người đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cho qua đi, cháu nghĩ sau này chắc chắn anh Vệ Quốc sẽ không làm việc xấu nữa đâu, dù sao nếu anh ta làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến chú, đúng chứ ạ?”
Cố Hoài Tông gật đầu đi vào trước.
Lâm Bạch Thanh còn phải dỗ dành người yêu, nhìn Cố Bồi rồi khoác tay anh: “Chú nhỏ...”
Cô buộc phải lựa chọn hòa giải, đương nhiên, hòa giải không phải là vì thiên vị Cố Vệ Quốc hay là cô ấy thật sự quan tâm đến Cố Hoài Tông, quan tâm đến người nhà họ Cố, cô làm như vậy là để ông Ba nợ cô một ân tình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây