Rõ ràng, ông ta cũng muốn biết rằng cháu mình có nói ra hay không.
Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng nói: “Đây chính là Sở Xuân Đình tiếng tăm lẫy lừng. Không nhiều người biết ông ấy trở lại nên cũng không thể đến thăm, nhưng sẽ luôn có người biết chuyện rồi sẽ đến thăm bệnh. Hơn nữa, khi ông ấy chết, sẽ có rất nhiều người về đưa tang. Anh xem vết thương đã hoại tử, dáng vẻ gầy gò của ông ấy, để bạn bè thân thích của ông ấy nhìn thấy sẽ nói anh thế nào?”
Sở Tam Hợp chỉ vào bảo mẫu rồi nói: “Đều là lỗi của bà ta.”
Bảo mẫu khóc không ra nước mắt: “Ông chủ Sở, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi không làm được nữa.”
Lâm Bạch Thanh làm hòa nói: “Để tôi chữa vết loét trên giường cho ông ấy, để ông ấy có thể nằm thoải mái và đàng hoàng hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây