“Không, không cần đâu, bây giờ cháu sẽ đi báo án, cứ để cháu đi là được.” Cố Hoài Thượng vội vàng nói.
Đột nhiên ông ta nhớ ra, Cố Vệ Quốc đã được thấy chỗ ông ta thường hay cất giữ bảo vật, ông ta cũng hiểu rằng Cố Vệ Quốc đang đào một cái hố cho mình chui vào, vậy nên lại càng muốn chạy đi để di chuyển đồ đạc.
Nhưng một người thông minh như Cố Vệ Quốc đã biết ai là người lấy trộm bức thư pháp kia từ lâu rồi, anh em dưới trướng của anh ta rất đông, sao có thể đi nước cờ mà mình chưa chắc chắn cơ chứ?
Anh ta duỗi tay kéo Cố Hoài Thượng lại, nói: “Cháu đã báo án rồi, công an sẽ tới ngay thôi.”
“Vệ Quốc, cháu nói thế là có ý gì? Có phải cháu đang nghi ngờ chú lấy trộm đồ đúng không? Cháu bỏ chú ra ngay, chiều nay chú còn có tiết nữa.” Cố Hoài Thượng gỡ tay anh ta ra, quay người định chạy đi, Cố Vệ Quốc lại kéo ông ta lại: “Đm chú đang có tật giật mình đấy à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây