Hơn nữa trước đây Cố Bồi cũng đã từng động chạm gì đến ông ta, bởi vậy nên ông ta vô cùng tức giận nói: “Tiểu Bồi, dựa vào đâu mà cậu nói đây là hàng giả cơ chứ?” Sau đó lại nói tiếp: “Cậu có biết viết bằng bút lông không, hay là ở nước M thấy mấy tác phẩm thư pháp, rồi bây giờ lại tự cho là mình có thể đánh giá nó?”
Trên thực tế, ở khu vực người Hoa kiều sinh sống trên nước M, cuộc sống ở đó cũng không khác gì ở Trung Quốc cả, Cố Bồi đã tự theo cha học thư pháp, viết chữ cũng không tồi, mà bức tranh giả mạo của Cố Hoài Thượng này lại mắc phải lỗi sai đơn giản đến mức ngay cả người không học thư pháp cũng có thể nhìn ra.
Anh nói: “Rất đơn giản, bức tranh thư pháp ban đầu được đóng khung bằng loại vải xô bình thường, nhưng giờ đây, nó lại là loại vải xô có tính dầu.”
“Lại còn có sự khác biệt giữa các loại vải xô nữa, quả đúng là ăn nói hàm hồ?” Cố Hoài Thượng có chút chột dạ, nhưng ông ta vẫn cố nói đến cùng.
Thế nhưng dù sao Lâm Bạch Thanh cũng đã đánh dấu lên bức tranh thật, cô lật mặt sau của bức tranh thư pháp ra rồi nói: “Mấy ngày trước, chỗ này đã bị chuột cắn rách nhưng lúc đó cháu đã khâu lại ngay rồi, cô Quyên Tử cũng có chứng kiến. Vậy mà giờ đây chỗ này lại không có vết gì cả, chẳng phải là đã bị người ta tráo đi rồi hay sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây