Đã mười một giờ đêm, đèn trong ngõ Tử Lý đã tắt nhưng đèn trong Linh Đan Đường vẫn còn bật, đèn đuốc sáng trưng nhưng vô cùng im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào, Lâm Bạch Thanh nhìn từ xa có chút buồn bực, cho rằng anh em nhà họ Cố đi mà quên tắt đèn.
Nhưng vừa đưa mắt, không ngờ thấy Cố Bồi giống như cây tùng, đứng khoanh tay trong viện, còn mấy anh em nhà họ Cố...
Cố Vệ Quân xách thùng nước rửa chén đi từ trong viện ra, đâm sầm vào Lâm Bạch Thanh, kinh ngạc nói: “Cậu còn chưa đi nghỉ à?”
“Các cậu cũng chưa đi nghỉ à?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Cố Vệ Quân xách thùng nước rửa chén, thở dài ấm ức nói: “Chú út thật là ác độc, bắt bọn tôi phải rửa bát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây