Cô bé cũng không tin một thương nhân thành công lại có thể ngu ngốc như vậy. Chỉ sợ đóng góp tòa nhà là giả, đầu tư mới là thật.
Nghe cô bé nói, Thịnh Hải Long úp cả gương mặt xuống bàn, không ngừng phàn nàn, “Ông ấy muốn hai chúng ta trở thành bạn cùng bàn, vậy thì tôi có thể trở nên thông minh hơn. Tôi thấy ông ấy chỉ là uổng phí công sức mà thôi, tôi cũng không thích học tập. Cậu ta bắt bẻ liếc nhìn Tô Dĩ Mạt một chút, “Cậu dám quản lý tôi sao?
Cậu ta chướng mắt Tô Dĩ Mạt, Tô Dĩ Mạt cũng chướng mắt cậu ta đó, xùy cười một tiếng, “Cậu là con trai tôi hay là cháu trai tôi à, tại sao tôi lại phải lãng phí sức lực quản lý cậu chứ? Tôi cũng không phải ăn no rửng mỡ.
Lời này nói ra thật sự chẳng hề khách sáo chút nào, nhưng Thịnh Hải Long lại rất vừa lòng, “Tôi đã nói rồi. Cơ bản là cậu không quản được tôi, hoàn toàn không cần thiết.
Cậu ta nói với Tô Dĩ Mạt, “Nói đi. Cậu muốn ăn cái gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây