Tiểu Lượng mím môi, hơi trầm giọng nói: “Anh vừa cãi nhau với mẹ xong."
Tô Dĩ Mạt kinh ngạc trong thoáng chốc: “A! Cô trách anh thi không tốt à?"
Không thể nào? Cô ấy không phải là loại người như vậy. Cô ấy không phải là người giỏi ăn nói, là kiểu người nhẫn nhục chịu khó, thường chỉ dặn dò các con chăm chỉ học hành, chứ không thúc ép các con phải làm thế nào làm thế nào. Vì vậy, tha lỗi cho cô không thể tưởng tượng ra được hình ảnh cô ruột trách mắng Tiểu Lượng vì cậu ấy thi không tốt.
Tiểu Lượng cúi đầu im lặng rất lâu, mới hơi do dự nói: “Anh không định học phổ thông, anh muốn đi học trường nghề."
Xe buýt đột nhiên thắng gấp, Tô Dĩ Mạt không cẩn thận đập đầu vào lưng ghế phía trước, cô xoa xoa phần trán bị đập đau, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Tiểu Lượng: “Anh điên rồi!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây