Cô ấy cứ nghĩ sau khi mình đi vào, con gái đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon chờ bọn họ trở về, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ còn biết đường trở về à?"
Không ngờ cảnh tượng như trong tưởng tượng của cô ấy không xuất hiện, con gái cũng không có ở phòng khách.
Tiếng đàn du dương truyền tới.
Tô Dĩ Mạt đang luyện đàn dương cầm. Bản nhạc cô chơi giống như một ngọn gió đón ánh nắng ban mai từ từ bước tới. Bầu trời xanh, từng áng từng áng mây trắng, cánh đồng rộng bất tận, lục bình đung đưa theo gió, khiến người như lạc vào thế giới kỳ ảo, cũng khiến Tô Ái Quốc và Trương Chiêu Đệ quên mất tình cảnh sắp phải đối mặt.
Bản nhạc này, Trương Chiêu Đệ và Tô Ái Quốc đều nghe đến mê mẩn, chờ đến khi bản nhạc kết thúc, bọn họ mới giật mình tỉnh lại, vỗ tay cho cô: “Con đàn hay quá!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây