Tô Dĩ Mạt nghĩ cách giúp cậu ấy: “Nếu không có thẻ căn cước, cậu làm việc gì cũng khó. Với độ tuổi hiện nay của cậu, không có nhà máy nào chịu nhận cậu cả, cậu có ở lại đây cũng không thể nuôi sống chính mình. Tớ nghĩ cậu nên về Giang Tô trước, sau đó tìm người thưa kiện, yêu cầu ba cậu gửi tiền nuôi dưỡng cậu. Nếu ba dượng cậu vẫn bằng lòng nuôi cậu, cậu có thể tiếp tục đi học. Nếu ba dượng cậu không chịu, cậu cầm tiền nuôi dưỡng của ba ruột cậu cố gắng thêm một năm là có thể đi ra ngoài làm việc."
16 tuổi không còn được coi là lao động trẻ em nữa, tuy các nhà máy không nhận con trai, nhưng công trường, các nhà máy điện tử vẫn nhận.
Thấy cậu ấy không nói câu gì, Tô Dĩ Mạt đoán chắc là cậu ấy không còn bao nhiêu tiền. Cô móc túi ra, trong túi chỉ còn một trăm đồng, chút tiền này không thể đủ được. Cô suy nghĩ rồi nói: “Cậu ngồi ở đây chờ tớ nhé, tớ về nhà lấy thêm ít tiền."
Hứa Thông nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt hơi nóng bừng lên, lắc đầu nói: “Không cần. Tớ…"
Tô Dĩ Mạt biết cậu ấy xấu hổ, cô vội nói: “Tớ không cho không cậu đâu, tớ chỉ cho cậu mượn thôi, chờ sau này có tiền cậu trả lại cho tớ là được. Cậu ngồi chờ ở đây nhé, tớ sẽ xuống ngay."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây