Tô Dĩ Mạt nhìn thấy ba mẹ đều ăn đến thỏa mãn, thậm chí còn thích ý vuốt ve bụng, cô bé thử hỏi thăm dò, “Ăn ngon như vậy, lần sau…
Không đợi cô bé nói xong, Trương Chiêu Đệ giống như biết lật mặt, “Không có lần sau.
Tô Ái Quốc cũng gật đầu nói theo, “Đúng vậy, không có lần sau!
Tô Dĩ Mạt bình tĩnh nhìn hai người hết nửa ngày, thua trận, được rồi. Không nấu thì không nấy, cô bé còn tránh khỏi phiền phức nữa đó.
Trương Chiêu Đệ đi rửa chén, Tô Dĩ Mạt không ngừng thở dài, Tô Ái Quốc nhìn thấy cô bé còn nhỏ đã than ngắn thở dài, có chút dở khóc dở cười, khuyên cô bé, “Con cũng đừng trách mẹ của con. Kể từ lúc lên bốn mẹ con đã bắt đầu giặt quần áo nấu cơm phụ giúp gia đình, còn phải chăm sóc mấy đứa em, cực kỳ vất vả. Tâm nguyên duy nhất đời này của mẹ con là không thể để cho con đi theo con đường xưa của cô ấy. Con cũng đừng trách mẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây