Tô Dĩ Mạt cúi đầu suy nghĩ một hồi, nếu ba không thể trở thành phú nhất đại, vậy thì mở ra một con đường khác, để ba trở thành tinh anh. Không phải người xưa có câu nói: ‘Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là một binh sĩ tốt’ đó sao. Chỉ vì cô bé làm người dẫn chương trình mà ba đã kích động đến như vậy, có thể thấy được ba cũng có dã tâm, chỉ là thực lực của ba không cho phép, cho nên mới kiềm chế dã tâm của mình lại.
Thân là con gái ruột, sao cô bé có thể trơ mắt nhìn ba của mình sống một cuộc sống tầm thường vô vị chứ? Mục tiêu là kỹ sư công trình cao cấp, nhất định phải sắp xếp cho anh ấy đi lên.
Đối với toàn bộ nhà máy cơ khí mà nói, nhà máy linh kiện Phú Sâm sắp nhập vào FAW là một chuyện vui cực kỳ lớn. Vốn dĩ Tô Ái Quốc cũng cho là như vậy, nhưng rất nhanh anh ấy lại phát hiện ra, thời gian cực khổ của mình cũng tới rồi.
Trời nóng nực, Tô Ái Quốc tan làm, cũng không đi la cà, trực tiếp về nhà, bắt chéo hai chân vừa ăn kem que vừa xem ti vi, cuộc sống thoải mái.
Ăn xong một que kem, anh ấy nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa, ấy? Sao con gái vẫn còn chưa về nữa? Không phải muốn học cờ tướng sao? Chạy đi đâu rồi nhỉ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây