Bán hai trăm chiếc màn thầu mỗi này là có thể kiếm được 14 đồng, ba mươi ngày được 420 đồng. Trong khi cô ấy làm việc ở nhà ăn, vừa phải rửa rau, thái rau, quét dọn vệ sinh, chia đồ ăn, bê cơm… mỗi ngày làm ít nhất cũng phải 12 tiếng, mà chỉ kiếm được 300 đồng. Ai rơi vào trường hợp này cũng tự biết lựa chọn thế nào.
Nhưng Tô Ái Quốc lại không nghĩ như vậy, điều anh ấy nghĩ đến không phải là kiếm được nhiều tiền hay ít tiền, mà anh ấy nghĩ đến vấn đề thực tế hơn: “Nhưng con phải làm thế nào bây giờ? Anh phụ trách dạy con học, nhưng việc ăn uống ăn mặc vẫn luôn do em làm. Em đi bán hàng thế này chắc chắn sẽ phải đi sớm về trễ, anh có thể giặt quần áo, cũng có thể quét dọn vệ sinh, nhưng việc cơm nước thì anh phải đi làm, không có nhiều thời gian đến vậy."
Nghe thấy chồng nói vậy, Trương Chiêu Đệ mới nhớ ra chuyện này. Đúng vậy, nếu cô ấy không làm việc ở nhà ăn nữa, nhà cô ấy cũng không nhận được đãi ngộ đặc thù của nhân viên nhà ăn. Chồng và con gái phải xếp hàng lấy cơm ở nhà ăn. Hơn ba nghìn người, muốn xếp hàng cũng phải mất một hai tiếng, nghỉ trưa sẽ bị chậm trễ đi, đây quả là vấn đề cần suy nghĩ.
Trương Chiêu Đệ không thể bỏ lại con gái mình chỉ vì kiếm tiền, nhưng cũng không thể nhất thời nghĩ ra được ý tưởng hay, vì vậy cô ấy nói: "Em sẽ suy nghĩ lại."
Tô Ái Quốc lẳng lặng gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây