Cô giữ lấy xe đạp, nhìn Tô Ái Quốc nhảy qua con mương nhỏ, giẫm lên cỏ dại và cây gai, gian nan đi vào trong.
Mùa đông ở Bằng thành vô cùng ngắn ngủi, nên dù bây giờ đã là tháng mười hai, hai bên đường vẫn rậm rạp cỏ dại, cũng có rất nhiều cây ké đầu ngựa.
Tô Ái Quốc vịn vào thân cây từ từ đi vào trong, Tô Dĩ Mạt đứng yên ở bên ngoài chờ đợi. Cô buồn chán không có việc gì làm, liếc nhìn bốn phía xung quanh. Bình thường con đường này vô cùng náo nhiệt, hai bên đường có rất nhiều người buôn bán nhỏ, bán các loại đồ ăn vặt, công nhân ở mấy nhà máy xung quanh cũng đi ra đây hóng mát. Nhưng có lẽ là do có đội an ninh trật tự tới tuần tra, lúc này con đường vắng tanh không có ai cả, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào trên người cô.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong rừng truyền tới tiếng động rất nhỏ, Tô Dĩ Mạt chăm chú nhìn sang, hóa ra là Tô Ái Quốc cõng theo một người đàn ông trẻ tuổi đi ra.
Người này nhìn có vẻ rất yếu ớt, người mềm oặt nằm ở trên lưng Tô Ái Quốc giống như không có xương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây