Lúc này vừa có một chiếc tàu hỏa về ga, ngoài cổng đông đúc người qua lại, khu nhà ga vốn nhỏ hẹp, giờ đột nhiên đầy ắp người, người chen kẻ lấn tấp nập. Rất nhiều người đứng ở hai bên lề đường giơ biển, người thì "Giới thiệu công việc", người thì "Nhận làm giấy phép cư trú tạm thời", cũng có biển ghi tên người, có lẽ là đến đón người.
Rất nhiều nam thanh niên đi ngược đường, lướt qua người ta và trộm lấy ví của người qua đường chỉ trong nháy mắt. Càng ngang ngược hơn là có mấy người trực tiếp ấn một người đàn ông qua một bên lục lọi một lúc, đối phương cố gắng chống cự, nhưng không những không có ai hỗ trợ, ngược lại còn bị đánh tơi tả. Tô Ái Quốc không dám tiến lên, hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn sang chỗ khác tìm bóng dáng của vợ mình, thị lực của anh ấy khá tốt, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng người đâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng rao hàng quen thuộc "Màn thầu đây, một hào rưỡi một chiếc."
Nghe thấy thanh âm, Tô Ái Quốc chen vào trong đám đông, đi về phía nguồn phát ra âm thanh, nhìn thấy vợ mình đứng ở khúc quanh ga tàu, bên kia cách ga tàu mười mấy mét, phía trên dựng một tấm biển thẳng đứng, phía trước mặt bày chiếc túi vải, trong đó toàn là màn thầu trắng tinh.
Có rất nhiều người đứng xung quanh cô ấy, có nam, có nữ, bọn họ đều đang chờ mua màn thầu của cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây