Giang Ái Viện đúng là biết: “Có thể. Nhưng chắc chắn bán lại sẽ rất rẻ, người ta có thể muốn mới. Bằng không người ta tại sao lại không đi mua mới, lại đi mua đồ em dùng rồi."
Cô hạ thấp giọng, chỉ chỉ bên ngoài: “Hơn nữa, em không cảm thấy xấu hổ khi nói với ba mẹ em là em muốn bán dương cầm đi sao?"
Lời nói này chỉ đến điểm quan trọng. Đây chính là quà sinh nhật của cô, ba mẹ hết lòng chuẩn bị cho cô, Tô Dĩ Mạt lại có ý địn bán đi. Đây chính là đạp cả tấm lòng của bọn họ lên đất, bọn họ sẽ cảm thấy đau khổ như thế nào.
Bán thì chắc chắn không thể bán, Tô Dĩ Mạt lại than thở, cả người ngã lên giường: “Số em thật là khổ mà."
Phàm là lúc trước cô nói thật với ba mẹ trước một tuần, bọn họ cũng sẽ không mua đàn cho cô. Đều là tại cô, muốn có mặt mũi, không chịu thừa nhận mình nuốt lời, uổng công bỏ lỡ cơ hội. Bây giờ học thì phải học thêm mấy năm nữa. Cô chính là tự đào hố cho mình nhảy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây