Đặng Thư Nguyệt sợ hết hồn, theo bản năng dựa về sau, nhưng quên phía sau mình không phải là tường, thiếu chút nữa té ngã.
Tô Dĩ Mạt vội vàng kéo cô: “Cậu sao vậy, sao lại sợ hãi như vậy?"
Đặng Thư Nguyệt ổn định cơ thể, vỗ ngực, chờ tâm trạng ổn định, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tô Dĩ Mạt, chắc chắn là đối phương không có bất kỳ vấn đề gì, cô mới dò hỏi: “Ba mẹ cậu có mắng cậu không?"
Tô Dĩ Mạt sững sốt, lắc đầu: “Không có."
Đặng Thư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm qua lúc mẹ nói, cô lo lắng Tiểu Mạt sẽ bị đánh. May là không có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây