14 giờ 40 phút, còn dư 20 phút, Tô Dĩ Mạt từ bên ngoài vội vàng chạy vào lớp đàn dương cầm, ngồi vào khu đợi, cô bé xoa xoa cái trán rịn mồ hôi, móc từ trong túi ra một thơ từ bắt đầu đọc thuộc lòng. Cô bé ghi lại những bài thơ mình không thuộc lắm vào quyển nhỏ này, chỉ cần có thời gian, cô bé sẽ lấy ra học lại. Một ngày ba lần, không ngừng nhớ sâu thêm, tất nhiên nhớ kỹ.
“Sao em lại ngáp. Một tiết em cũng ngáp mười mấy lần, tôi lên lớp khiến em khó có thể chịu như vậy sao?
Lúc Tô Dĩ Mạt học thuộc đến chăm chú, một tiếng gào đột ngột tựa như sấm sét cắt ngang chân trời, dọa cô bé nhảy dựng. Cô bé sửng sốt, mới phản ứng được, chủ nhân của thanh âm này là giáo viên dạy đàn dương cầm của cô bé, mà người bị mắng Giang Ái Viện không hề luyến tiếc đi từ lớp đàn dương cầm ra, theo sau là giáo viên dạy đàn dương cầm bởi vì tức giận mà nóng nảy không thôi.
Vẻ mặt Giang Ái Viện không chút thay đổi gật đầu với Tô Dĩ Mạt, xem như là chào hỏi, sau đó gục đầu ngồi bên cạnh cô bé.
Tô Dĩ Mạt nhìn sắc mặt giáo viên dạy đàn dương cầm, hạ giọng hỏi Giang Ái Viện, “Hôm qua chị lại thức khuya?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây