Tô Dĩ Mạt mím môi, có hơi không phục: “Con nít đi có thể xài tiền bao nhiêu chứ?
Không phải là chơi trò chơi sao, cô bé tích góp rất nhiều tiền tiêu vặt, một tháng ngồi mười lần, cô bé vẫn trả được.
Trương Chiêu Đệ thấy cô bé không cho là đúng, gấp đến mức bốc hỏa, cô ấy chính là làm tiêu thụ, hiểu rõ các chỗ ăn chơi hơn người bình thường nhiều: “Các con không thể mãi là con nít. Các con dù sao cũng sẽ lớn lên ca hát, nhảy múa, phòng trò chơi, không chỉ đốt tiền ngược lại còn ảnh hưởng đến việc học. Nếu con bị nó làm hư thì sao bây giờ học giỏi rất khó, học cái xấu lại quá dễ dàng.
Tô Dĩ Mạt cúi đầu suy nghĩ, dường như nghĩ tới một vấn đề, tự hỏi hai phút, cảm thấy việc ba mẹ lo lắng không là vấn đề: “Con là người nghèo, đương nhiên chị ấy chiều theo con, làm sao con có thể chiều theo chị ấy chứ, chị ấy muốn đến những chỗ này, chị ấy phải đi cùng bạn bè giàu có của chị ấy, kéo con làm chi chứ con cũng không đủ chi phí.
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Ái Quốc nhắc nhở con gái: “Nếu như con bé nhất định kéo con đi, đồng thởi bảo đảm toàn bộ chi phí đều do con bé phụ trách thì con có đi không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây