Tô Dĩ Mạt nhớ đến phản ứng vừa rồi của mẹ, có hơi dở khóc dở cười: “Mẹ, trước đó con giúp mẹ, chính là muốn quan tâm mẹ. Con sợ mẹ vì mở rộng việc làm ăn mà làm hư thân thể, mới muốn giúp mẹ. Sau đó con mới phát hiện, là con suy nghĩ nhiều. Mẹ có thể dựa vào sự cố gắng của mình bán hàng.
Lời này rất thỏa đáng, khiến lòng người ta ấm áp, Trương Chiêu Đệ xoa xoa đầu của cô bé: “Được, mẹ đã biết.
Nếu đã nói tới chuyện làm ăn, Tô Dĩ Mạt mượn câu chuyện hỏi xuống: “Mẹ làm ăn thuận lợi không?
Nhắc tới chuyện xưởng dưa muối, Trương Chiêu Đệ lập tức nở nụ cười: “Rất thuận lợi. Ngụy Tường đó quả nhiên là nhân tài tiêu thụ, cậu ta chào hàng từng nhà bên Dương Thành mỗi ngày đều tiêu thụ một nghìn năm trăm kí bên Dương Thành, sắp vượt qua lượng tiêu thụ bên Bằng Thành này.
Cô ấy dừng chút lại bổ sung: “Nhưng mà cũng không hoàn toàn là công lao mình cậu ta. Lần trước con đi chợ bán sỉ đẩy mạnh tiêu thụ, những người buôn bán kia bán được lại đặt hàng bên chúng ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây