Đây là một chiếc cúp thủy tinh, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Đặng Thư Nguyệt vẫn xem đi xem lại nhiều lần. Biết cô sắp tham gia cuộc thi ở trên ti vi, cô ấy hâm mộ tỏa sáng hai mắt, "Cậu giỏi thật đấy. Tiểu Mạt, cậu đúng là thiên tài."
Tô Dĩ Mạt cảm thấy hơi chột dạ khi được một đứa trẻ khen, cô gãi gãi đầu nói, "Mình không giỏi đến vậy đâu. Chỉ là học thuộc lòng thôi. Nếu cậu thuộc lòng tất cả những bài thơ cổ đó, cậu cũng có thể lên ti vi."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa của xưởng trưởng Đặng, học sinh lần lượt rời đi.
Đặng Thư Nguyệt liếc nhìn đồng hồ điện tử, hóa ra đã đến giờ tan học.
Cô ấy hỏi Tô Dĩ Mạt, "Cậu thi đươc giải nhất rồi, ba mẹ cậu có thưởng gì cho cậu không?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây