Hiệu trưởng nở nụ cười đầy ấm áp, "Đúng vậy. Đây là cuộc thi ngâm thơ dành cho thiếu nhi Bằng thành được tổ chức hàng năm. Tháng tư sẽ bắt đầu vòng sơ loại, còn một tháng nữa, em có thể chuẩn bị từ bây giờ."
Tô Dĩ Mạt chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, từ nhỏ đến lớn học thuộc thơ văn trong sách giáo khoa còn chưa đủ hay sao, giờ còn phải học thơ cổ bên ngoài nữa, thế này là muốn mạng cô à? Cô đúng là thần kinh, khi không lại ôm cái hình tượng thần đồng vào người, thế này chẳng phải là tự mình làm khó mình?
Nhưng cô lại không thể không đi được. Đặc quyền luôn tỷ lệ thuận với giá trị. Lần trước hiệu trưởng đã làm theo ý cô rồi, nếu lần này không thể mang vinh quang về cho trường, ai biết hiệu trưởng có chuyển giáo viên chủ nhiệm cũ về hay không.
Nhưng nội dung môn ngữ văn trong kỳ thi vào cấp ba và kỳ thi vào đại học không có những bài thơ cổ bên ngoài này, điều này chỉ khiến khối lượng kiến thức cô phải học tăng lên, cô háo hức nhìn hiệu trưởng, "Nếu em đạt giải nhất, có phần thưởng nào không ạ?"
Cuộc thi nào cũng sẽ có giấy chứng nhận hoặc là cúp giải thưởng, nhưng những thứ này đều chỉ có thể coi là vinh dự, cô không có hứng thú với vinh dự gì đó, phần thưởng vẫn hấp dẫn hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây