Trương Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm, đã muộn thế này rồi, nếu không có ai đón, bọn họ chỉ có thể qua đêm ở ga tàu hỏa.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bông tuyết bay bay phiêu đãng, cô ấy rùng cả mình, xiết chặc quần áo trên người cho con gái: “Đừng để bị lạnh."
Tô Dĩ Mạt hít hít mũi, trên tàu có rất nhiều người, thở ra khí carbon dioxide, vì vậy dù không có lò sưởi, trên tàu vẫn rất ấm áp. Nhưng ở bên ngoài lại là một thế giới khác, lạnh đến mức người cô cứ run lên cầm cập. Một lúc sau, mũi của cô bị lạnh cóng, xoa xoa không ngừng.
Tô Ái Quốc nghiêng đầu liếc nhìn con gái, làn da trắng như tuyết, chóp mũi hồng hồng, nhìn có hơi buồn cười. Tô Ái Quốc chỉnh lại khăn quàng cho con gái, che miệng mũi cô lai, rồi mới dắt vợ con rời khỏi ga tàu.
Bên ngoài trời đã tối, rất nhiều người đàn ông đứng chờ trong gió tuyết, bọn họ đút tay túi áo, phía sau là xe ván gỗ hoặc là xe ba bánh, đang chất mấy chiếc túi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây