Tô Dĩ Mạt mím môi, ánh mắt nhìn mẹ mình cực kỳ phức tạp, mẹ cô không biết cái gì gọi là khoe khoang trá hình, nhưng đã khoe khang trá hình rất thành thạo. Cô lộ vẻ cổ quái nói: “Mẹ ơi, nếu mẹ nói những lời này ở bên ngoài, mẹ sẽ bị người ta đố kỵ đấy. Cái gì gọi là chỉ mười tám nghìn? Mười tám nghìn này là con số lớn đấy."
Trương Chiêu Đệ bật cười ha ha, ngồi ở trên ghế sa lon đơn, vỗ vào trên tay vịn ghế, vui vẻ nói: “Mẹ cũng chỉ nói như vậy ở trước mặt con thôi."
Tô Dĩ Mạt hỏi nhà bọn họ có còn nợ nhà họ Đặng không?
Trương Chiêu Đệ gật đầu: “Còn. Nhưng bọn họ sống chết không chịu nhận tiền lãi. Mẹ định mua cái máy ghi âm cho xưởng trưởng Đặng, chắc giờ anh ta rất cần chiếc máy này."
Có lẽ là do lúc trước bọn họ từng chăm sóc cho Đặng Thư Nguyệt, hơn nữa cũng không nhận tiền sinh hoạt của Đặng Thư Nguyệt, vì vậy lần này Trương Ngữ không chịu nhận tiền lãi. Đẩy đi đẩy lại cũng khó coi, cô ấy nghĩ hay là mua đồ coi như là cám ơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây