Nếu bảo anh ấy dùng hai chân đổi, có cho anh ấy bao nhiêu tiền anh ấy cũng không vui nổi.
Lão Trịnh chua xót nói: “Hai chân của tôi có lành lặn, cũng không thể nhận được nhiều đến vậy."
Tô Ái Quốc bật cười: “Anh ta nhận được nhiều như vậy, là vì bản thân tiền lương của anh ta đã cao rồi. Tiền trợ cấp thương tật phụ thuộc vào tiền lương, anh ta bị thương tật cấp độ một, có thể nhận được 90%. Nếu chúng ta cũng bị như anh ta, sợ rằng còn chưa được nổi 300 đồng đâu."
Lão Trịnh thất vọng thở dài: “Ai bảo người ta là xưởng trưởng cơ chứ. Nhưng phó xưởng trưởng Lưu cũng tri kỷ thật đấy, sẵn sàng ra mặt cho lãnh đạo cũ. Lần trước gia đình xưởng trưởng Đặng bị đuổi ra khỏi khu nhà ở gia đình, rất nhiều người thầm lẩm bẩm nói cách làm của xưởng thật sự làm lòng người nguội lạnh. Lần này thì hay rồi, vẫn có lãnh đạo hướng về công nhân bình thường như chúng ta."
Phải tối hôm qua nghe con gái và vợ phân tích, Tô Ái Quốc mới hiểu được mục đích của phó xưởng trưởng Lưu, bây giờ nghe lão Trịnh nói như vậy, anh ấy thầm nghĩ: cậu có thể nghĩ như vậy, vậy phó xưởng trưởng Lưu đã đặt được mục đích của mình rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây