Đặng Thư Nguyệt xụ mặt nói: “Đó là sự thật, nhưng giờ ba mình đã không còn là xưởng trưởng nữa, không có ai làm chỗ dựa cho mình, mình có thể làm gì được Hứa Thông chứ, ngay cả thầy giáo cũng đứng về phía cậu ta."
Tô Dĩ Mạt giật mình, đứa bé này còn nhỏ đã học cách nuốt giận rồi sao? Cô đặt hai tay lên trên bả vai của Đặng Thư Nguyệt, ngưng trọng nhìn cô bé nói: “Tiểu Nguyệt, cậu nghĩ như vậy là không đúng rồi. Ba cậu không phải là xưởng trưởng, thì cậu đáng bị khinh bỉ? Theo như lời cậu nói, vậy mình cũng phải ngoan ngoãn để Hứa Thông đánh, dù sao ba mình cũng không phải là xưởng trưởng."
Đặng Thư Nguyệt bị cô nói đến á khẩu không thể nói ra được lời nào, đúng vậy, chú Tô chỉ là công nhân bình thường, tiểu Mạt vẫn dám cãi nhau với Hứa Thông. Lúc trước tiểu Mạt từng bị Hứa Thông bắt nạt, cậu ta còn yêu cầu cả lớp không được nói chuyện với tiểu Mạt. Lúc đó không ai dám phản bác lại cậu ta, cô ấy cúi đầu nói: "Minfh không dám. Mình không có dũng khí như cậu."
Tô Dĩ Mạt biết bây giờ Đặng Thư Nguyệt đã không còn tự tin như trước, cô thở dài nói: “Dũng khí phải do mình tự sinh ra. Chẳng lẽ Hứa Thông mắng ba cậu là người tàn tật, cậu không tức giận."
Đặng Thư Nguyệt nắm chặt hai ta thành quả đấm, đương nhiên là tức giận, cô ấy chỉ hận không thể tát Hứa Thông hai tát, nhưng cô bé lại rất tự ti, không dám đánh nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây