Nếu là mười mấy năm sau, có lẽ xưởng trưởng Đặng sẽ biết, kỳ thực mình đang bị trầm cảm, lúc cảm xúc dâng trào, bản thân anh ta cũng không thể khống chế được mình. Đáng tiếc là anh ta không biết, chỉ có thể từ từ bình ổn lại.
Lúc con gái chạy tới nói chuyện với mình, anh ta cố nắm chặt tay, không để mình hơi tý là nổi giận với con, như vậy sẽ làm con gái sợ hãi.
Thấy ba cứ nhìn chằm chằm vào mình, Đặng Thư Nguyệt hơi lo lắng bất an, sợ ba nổi giận với mình. Cô bé rũ thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Mạt nói là làm gia sự tại nhà có thể kiếm tiền. Ba ơi, ba phải tin tưởng con. Dù sao ba cũng không mất mát gì. Cùng lắm là dạy miễn phí cho người ta hai buổi."
Xưởng trưởng Đặng thấy con gái cuống cuồng, đưa đôi tay hơi khô ráp ra nắm lấy tay nhỏ của con gái, giọng nói hơi khàn khàn: “ Không phải là ba không tin tưởng con. Mà ai thuê ba dạy chứ, ba đã tốt nghiệp được tám năm rồi. Đã sớm quên sạch nội dung sách giáo khoa."
Bây giờ anh ta chỉ có thể dạy kèm cho học sinh tiểu học, chứ chưa chắc đã dạy được cho học sinh trung học cơ sở.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây